Góc nhìn khác về thị phi

"Cứt" rơi đầy xã hội không hót thì sẽ tới lúc "cứt" vô tận nhà mình – giờ thì "cứt" mới lấp ló ở cửa thôi cũng thối lắm rồi.

Vì sao nước Đức hùng mạnh?

Nước Đức có nền kinh tế hùng mạnh nhất châu Âu, giành nhiều giải Nobel hơn bất cứ nước nào trong thế kỷ 20, là một cường quốc khổng lồ. Bí quyết của họ rất đơn giản: Coi trọng giáo dục trẻ em. Ở Đức, giáo dục là trách nhiệm của toàn xã hội.

Vài hôm trước, tôi tham dự tiệc cưới của một người bạn. Trên bàn tiệc có một người mẹ trẻ dẫn theo cậu con của mình cùng đi. Nhưng cậu bé đó rất nghịch ngợm, cứ xoay chiếc bàn ăn quay tít. Mọi người đã ngồi vào bàn nhưng mẹ cậu vẫn điềm nhiên như không, chẳng buồn ngăn con lại.

Mọi người ngồi chung bàn nhưng vì mới quen biết nên ai cũng ngại không nói ra. Đến khi người phụ nữ trẻ dẫn con vào nhà vệ sinh, mọi người không hẹn mà gặp đều nói: “Thằng bé bất lịch sự quá đi! Mà bà mẹ cũng không ý tứ gì nữa!”.

Ở Việt Nam, sẽ không có ai nói với bạn rằng con bạn thật mất lịch sự nhưng mọi người đều sẽ không ưa chúng, thấy khó chịu trong lòng. Chúng ta đều coi việc im lặng “không nói” như một phép lịch sự. Tục ngữ có câu: “Vợ người khác mới đẹp, con mình mới hay”. Cho nên ai cũng cho rằng con mình thì mình dạy, người khác không được phép can thiệp.

Điều này khiến tôi bất giác nhớ tới một câu chuyện khác…

Mỗi người Đức đều có trách nhiệm giáo dục trẻ nhỏ.

Một lần nọ, tôi ra ngoài đi chơi cùng một cô bạn người Đức. Tới khu ngoại ô, chúng tôi đến gần một dòng sông nhỏ chảy ven đường. Tôi nhìn thấy một đứa trẻ đang câu cá. Bên cạnh cậu bé lại có tới hai chiếc cần câu. Cô bạn người Đức thấy vậy, tỏ vẻ không vui, bèn bước tới hỏi cậu bé rằng: “Sao cháu lại có tới hai chiếc cần câu vậy?” (Ở Đức quy định mỗi người chỉ được sử dụng một chiếc cần khi câu cá). 

Cậu bé ngơ ngác nói: “Cháu câu cá với bạn cháu ạ. Cậu ấy vừa đi vệ sinh”. 

Cô bạn tôi vẫn không chịu rời đi mà đứng đấy đợi. Quả nhiên một lúc sau, cậu bé đi vệ sinh đã quay trở về.

Cô bạn người Đức lại hỏi tiếp: “Thế các cháu có giấy phép không? Đưa cô xem nào!” (Ở Đức quy định câu cá phải có giấy phép).


Hai đứa trẻ ngoan ngoãn vội vàng móc giấy phép từ trong túi ra đưa cho cô ấy: “Có ạ, cô xem này”. 
“Thế hai cháu có nhớ mang theo thước không đó?”. Cô bạn người Đức lại hỏi. (Ở Đức quy định cá được câu lên nếu đo mà thấy quá nhỏ, kích thước chưa đạt thì phải thả lại mặt nước).

“Cháu có mang ạ”, nói rồi, hai đứa trẻ lại nhanh chóng móc cuộn thước dây từ trong túi ra. “Ừ, thế thì được”, lúc này cô bạn người Đức mới kéo tôi rời đi.

Tôi đứng bên cạnh cứ tròn mắt hết nhìn cô bạn lại nhìn sang hai cậu bé. Tôi chỉ thấy thật kỳ quặc, không biết vì sao cô bạn mình lại thích quản người khác đến vậy.

“Hai đứa trẻ đó là con nhà họ hàng cậu à?”, tôi băn khoăn. 

“Không phải”, người bạn đáp.

“Thế là con bạn cậu à?”, tôi lại hỏi. 

“Cũng không nốt. Mình không quen chúng. Đi ngang qua đây thì gặp thôi”, cô bạn thản nhiên đáp. 
Tôi há hốc miệng ngạc nhiên: “Gì cơ? Không quen sao? Sao có thể vậy được? Thế thì sao chúng lại phải nghe cậu dạy dỗ kia chứ?”.

“Giáo dục là trách nhiệm của toàn xã hội. Trẻ nhỏ là tương lai của nước Đức. Mỗi người Đức chúng tôi đều có trách nhiệm giáo dục chúng bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu”, cô bạn tôi nhẹ nhàng nói.

Tôi trầm tư suy nghĩ hồi lâu, rồi liên tưởng đến một cảnh tượng. Khi bước trên đường phố Việt Nam, bạn có dám lớn tiếng trách mắng những đứa trẻ mình không quen biết hay không? E rằng chúng chẳng thèm để tâm tới bạn hoặc sẽ có người tiến tới và mắng bạn ‘nhiều chuyện’!

Trích từ facebook Vũ Tuấn Anh
0 Nhận xét