Bạn nghĩ gì khi nhìn bức ảnh này?

Con người chúng ta kì lạ lắm, họ luôn nhìn sự việc ở góc nhìn khiếm khuyết và giới hạn nhất.


Đây là “Simon và Perot” – Bức tranh sơn dầu của Rubens. Những người lần đầu tiên bước vào viện bảo tàng đã cảm thất kinh ngạc khi nhìn thấy bức tranh này, có người còn cười và chế nhạo. Sao có thể treo bức tranh như vậy ngay cửa chính viện bảo tàng chứ?

Nhưng người dân nước Puerto Rico thì rất kính trọng bức tranh này, hoặc cảm động rơi nước mắt. Cô gái trẻ để lộ bầu ngực là con gái của ông, ông lão chính là cha cô gái. Simon trong bức tranh chính là người anh hùng đã đấu tranh đòi độc lập cho nước Puerto Rico, nhưng bị bắt giam vào ngục và bị kết tội “cấm thực”.

Ông già chết dần chết mòn, lúc lâm chung con gái ông vừa sinh con đến thăm cha. Nhìn thấy cơ thể suy nhược của cha, không muốn cha chết thành con ma đói. Cô đã cởi áo, đưa dòng sữa của mình cho cha bú. Cùng một bức tranh, có người cười nhạo, có người cảm động. Người không biết được câu chuyện thật sự đằng sau bức tranh sẽ chế giễu, người biết sẽ cảm thấy đau lòng.
- - - - - - - - - - - - -  - - - - - - - - - - - - - - - - -

Con người thường chỉ nhìn thấy bề nổi của sự việc, không nhìn thấy bản chất. Nhiều lúc sự thật không như ta thấy. Đáng sợ nhất không phải bị người ta gạt, mà chính là sự tưởng bở về bản thân. Rất nhiều thứ không thể đánh giá qua bề ngoài. Hãy dùng trái tim tĩnh lặng, đôi mắt sáng suốt và trí tuệ để học thông bài học cuộc đời!

Mình mua xe, hỏi ý người này người kia. Cuối cùng tiền mình bỏ ra nhưng mua một chiếc xe người khác thích.

Tìm người yêu, người này một câu người kia một câu, cuối cùng tìm được nhưng không phải là người mình muốn.

Sự nghiệp bản thân, nghe ý kiến của người thân bạn bè. Cuối cùng bỏ lỡ cơ hội thay đổi cuộc đời, đi trên con đường của người khác chứ không phải của mình.

Từ khi sinh ra, bố mẹ đã dạy bạn phải nhìn ''con người ta'' mà cố gắng. Vậy là bạn chỉ tàng tàng nỗ lực trong phạm vi nhất định rồi ngủ quên trong giới hạn đó.

Họ quên rằng, bạn có thể xuất sắc hơn những gì bạn mong đợi.

Bản thân chúng ta hãy phấn đấu để trở thành những cá nhân xuất chúng chứ đừng trở thành trung bình cộng của những cá thể nổi bật.

Ở trường, thầy cô dạy bạn phải thật khiêm tốn, không được khoe khoang thành quả, nói 9 thì phải làm 10…

Đừng khiêm tốn với thành quả mà bạn phải chiến đấu cật lực để đạt được. Hãy cứ tự sướng bằng cách khoe với cả thế giới rằng tôi đã chiến thắng chính bản thân tôi như thế nào. Hãy tự thưởng cho não cảm giác thăng hoa, reo hò trên chiến thắng, hãy để mọi người chia sẽ niềm vui đó với bạn. Và hãy nhớ, ĐỪNG NGỦ QUÊN TRÊN CHIẾN THẮNG.

Hãy cứ đặt mục tiêu cho tương lai. Con người ta sinh ra đều có quyền mơ ước một cuộc sống thịnh vượng, thành công và danh vọng. Vì vậy, hãy lập kế hoạch cho tương lai. Đưa ra tiêu chuẩn 10 thì hãy chiến đấu để vượt đích, nếu trong quá trình chinh chiến gặp thất bại thì không sao cả. Bạn đã thành công là đã nổ lực và dám mơ ước. Có trong đầu thì có trên tay, bạn sẽ trở thành những gì bạn đang nghĩ.

Đôi giày mình mang, vừa hay không vừa bản thân mình biết. Hãy mang đôi giày của mình đi trên con đường của mình.

Sưu tầm
0 Nhận xét